27/4/09

I'm Sorry

Nhiều khi anh tự hỏi rằng tình yêu đối với anh là gì?Và đối với anh em là gì?

Càng cố gắng để đi tìm câu trả lời,càng tìm kiếm mọi thứ càng mù mịt!Giữa cái khoảng tối tăm ấy,anh nhận ra:"Anh còn yêu em,còn yêu nhiều lắm" và cũng mơ hồ nhận ra em không còn yêu anh!Đã chuẩn bị tâm lý.đã biết sẽ nghe những điều mình ko muốn,đã biết sự thật luôn cay đắng nhưng sao anh vẫn buồn!

Ngày xưa anh đã sai lầm,đã đánh mất thứ mà đáng lẽ ra giờ đã là của anh!Anh hối hận,nhìn lại và...không còn cơ hội!Cố gắng tìm một lời trách móc em,vì sao ngày xưa em nói sẽ yêu anh,là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng nhưng giờ em lại nói với anh như vây?Anh muốn ghét,muốn hận em cho hết cái nỗi buồn đang trực trào dâng!Muốn gào thét,muốn đập phá nhưng rồi chẳng làm đc điều gì!Cứ lặng đi,một mình trong bóng tối!Anh muốn có 1 cơ hội nhưng có lẽ em ko hề muốn cho anh,ừ,anh là kẻ phản bội!Có bào chữa bằng hàng ngàn hàng vạn câu nói cũng chỉ nhận đc từ em 1 lời nói:"Cái đó chẳng hề quan trọng với em nữa rồi!".Với em nó có thể ko là gì nhưng với anh là điều anh muốn giải thích cho em hiểu,và dù có giải thích đi chăng nữa cũng chẳng làm em suy nghĩ lại!

Không thể cho anh 1 cơ hội nhưng hãy cứ coi anh là 1 thằng con trai bình thường!Không còn tình cảm nhưng lần sau xin đừng nói thẳng với anh như vậy!Quên em,nhưng anh cần thời gian và cả nỗi buồn nữa!Nếu ngày mai anh không thể nói được là anh đã quên em!Thì hay cứ tha lỗi cho anh!Cảm ơn vì tất cả những gì em đã mang lại,cảm ơn cái buổi tối hôm đấy,cảm ơn tất cả vì đã cho anh biết:"Anh yêu em nhiều"!!!