27/4/09

Wind

Một ngày đã qua!Ngày đầu tiên để quên Em!Một ngày không nhắn tin,một ngày không nỗi nhớ nhung,một ngày thật buồn!

Cứ lặng đi trong cái bóng tối bao trùm,ngoài trời gió thổi,cảm giác từng cơn gió chạm vào tận đáy lòng!Lạnh!Ngày xưa Em ước mơ là Gió,ước mơ được bay xa!Ngày xưa Anh cũng ước mơ,ước mơ mình là Bầu Trời,để Gió Em bay mãi trong Bầu Trời Anh,cứ mãi mãi,mãi bên Anh không rời xa!Thế rồi 1 ngày nhận ra,Gió vẫn bay mãi trong Bầu Trời ấy còn Bầu Trời thì cứ mãi nhìn Gió bay,mà không thể níu giữ,không thể chạm vào,không thể làm Gió ngừng thổi để mãi bên mình!

Không thể níu giữ Em,bởi bên Anh,Em chẳng có niềm vui và hạnh phúc,chỉ có vết thương lòng không thể hàn gắn!Cứ để Em ra đi,ngày mai,ngày kia hay lâu hơn nữa Em sẽ tìm được Chân Trời hạnh phúc của riêng Em!Một nơi mà Em đã từng nói có 1 ngôi nhà với người Em yêu!Anh muốn là người Em ngóng đợi mỗi khi Mặt trời lặn,muốn là người Em đánh thức mỗi khi Bình minh,là người làm Em cười mỗi khi bên nhau,là người che chở,ôm Em mỗi khi em buồn,muốn làm nhiều hơn!Nhưng Anh chỉ có thể làm 1 điều duy nhất,đơn giản là đứng từ xa nhìn Em hạnh phúc,mỉm cười và rồi tự đi tìm hạnh phúc cho chính mình!

Mải miết đi tìm những mảnh ghép của Giấc mơ còn dang dở nhưng mảnh ghép cuối cũng chính mình lại đánh mất!Đau lòng,lục lọi trong Quá Khứ để tìm lại và rồi nhận ra mảnh ghép ấy vẫn còn nguyên,còn nguyên trong trái tim Anh!

Ngày mai,Gió lại thổi,cuốn đi những gì còn sót lại trong trái tim của Anh,cuốn đi thật xa!Nơi mà cơn Gió kết thúc,nơi mà Em mỉm cười với tình yêu mới,nơi mà Anh tìm lại chính Anh,nơi mà Quá Khứ không hề tồn tại,nơi mà chúng mình là 2 người xa lạ!